Tôi tên Lan, 28 tuổi, làm nhân viên văn phòng ở một công ty nước ngoài tại Sài Gòn. Cuộc đời tôi cứ êm đềm trôi qua cho đến khi gặp anh Minh, chàng trai lịch lãm, làm kỹ sư phần mềm, con trai duy nhất của một gia đình khá giả ở quận 7. Chúng tôi quen nhau qua bạn bè, yêu nhau say đắm chỉ sau ba tháng. Minh chiều chuộng tôi hết mực, tặng quà, đưa đi du lịch, và hứa hẹn một tương lai hạnh phúc. Tôi nghĩ mình may mắn lắm, vì gia đình anh cũng ủng hộ, đặc biệt là mẹ anh – bà Hương, một người phụ nữ sắc sảo, từng làm kinh doanh bất động sản.
Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi khi ngày cưới chỉ còn cách hai tuần. Hôm đó, bà Hương gọi tôi đến nhà riêng, nói là bàn chuyện cưới xin. Tôi đến với tâm trạng háo hức, mang theo bó hoa tươi như lời mẹ tôi dặn. Bà Hương tiếp tôi trong phòng khách sang trọng, với bộ sofa da nhập khẩu và những bức tranh treo tường đắt tiền. Bà cười tươi, rót trà, rồi bất ngờ đưa ra một tờ giấy.
“Lan à, con sắp về làm dâu nhà bác rồi. Bác thương con như con gái. Nhưng theo phong tục, hồi môn của con phải chuyển hết cho chồng con quản lý. Đây là giấy nhận chuyển nhượng 10 tỷ đồng từ tài khoản của mẹ con sang tên Minh. Con ký đi, để bác yên tâm.”
Tôi chết lặng. 10 tỷ? Đó là toàn bộ tài sản mà mẹ tôi – một người phụ nữ góa chồng, làm nghề buôn bán nhỏ – dành dụm cả đời. Mẹ tôi từng kể, đó là tiền bán nhà cũ ở quê, cộng với tiền tiết kiệm và đầu tư chứng khoán. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện hồi môn lớn thế, vì gia đình tôi chỉ trung lưu. Nhưng mẹ chồng tôi biết rõ, vì bà đã “tìm hiểu” kỹ về gia đình tôi trước khi đồng ý cho cưới.
Tôi lắp bắp: “Bác ơi, con… con chưa bàn với mẹ. Sao phải chuyển hết cho anh Minh ạ?”
Bà Hương cau mày, giọng trở nên gay gắt: “Con gái gì mà keo kiệt thế? Nhà bác giàu có, nhưng phong tục là phong tục. Minh là trụ cột gia đình, tiền bạc phải do nó quản. Nếu con không ký, thì đám cưới coi như hủy. Bác không muốn con dâu kiểu tham lam, giữ khư khư của hồi môn.”
Mâu thuẫn bắt đầu từ đây. Tôi cảm thấy bị xúc phạm. Bà Hương không phải đang yêu cầu, mà là ép buộc. Bà nói bóng gió rằng gia đình bà đã chi hết cho đám cưới, từ nhẫn kim cương đến tiệc cưới ở khách sạn 5 sao, tổng cộng hơn 2 tỷ. “Con nghĩ nhà bác cần tiền của con à? Nhưng phải rõ ràng từ đầu, kẻo sau này cãi vã.”
Tôi về nhà, khóc lóc kể với mẹ. Mẹ tôi – bà Nga, một người phụ nữ mạnh mẽ, từng một mình nuôi tôi khôn lớn sau khi bố mất – chỉ cười nhẹ: “Con cứ ký đi. Đừng cãi lại bà ấy. Mẹ bảo ký là ký. Rồi đợi xem kịch hay.”
Tôi ngạc nhiên: “Mẹ, 10 tỷ là cả đời mẹ dành dụm. Sao mẹ lại bảo ký? Bà ấy tham quá!”
Mẹ vuốt tóc tôi: “Con cứ làm theo mẹ. Đừng lo. Mẹ có kế hoạch rồi. Đám cưới sắp tới, mọi thứ sẽ rõ ràng.”
Tôi do dự, nhưng tin mẹ. Ngày hôm sau, tôi ký giấy trước mặt bà Hương. Bà cười hài lòng, vỗ vai tôi: “Tốt rồi con. Giờ thì chuẩn bị làm dâu đi.” Minh cũng biết chuyện, nhưng anh chỉ cười trừ: “Mẹ anh cổ hủ thôi, em đừng để bụng. Tiền đó vẫn là của chúng ta mà.”
Những ngày sau, không khí căng thẳng. Bà Hương bắt đầu chỉ trích tôi đủ thứ: trang phục không hợp, bạn bè tôi “quê mùa”, thậm chí bảo tôi phải nghỉ việc sau cưới để ở nhà chăm sóc gia đình. Mâu thuẫn giữa tôi và bà ngày càng lớn. Tôi cảm thấy mình như con rối, bị ép vào khuôn khổ của một gia đình giàu có nhưng đầy tính toán. Minh thì bênh mẹ, nói tôi quá nhạy cảm. “Em phải hiểu, mẹ anh lo cho tương lai thôi.”
Đám cưới diễn ra hoành tráng tại một resort ven biển. Khách khứa đông đúc, bạn bè đăng story trên Facebook khen ngợi. Tôi mặc váy cưới trắng tinh, cầm hoa, nhưng lòng nặng trĩu. Trong tiệc, bà Hương đứng dậy phát biểu: “Hôm nay, nhà chúng tôi vui mừng đón con dâu. Lan đã chứng minh lòng hiếu thảo bằng cách chuyển hết hồi môn cho chồng. Đó là truyền thống tốt đẹp!”
Khách khứa vỗ tay, nhưng tôi thấy mẹ tôi ngồi góc bàn, mỉm cười bí ẩn. Rồi đến phần trao nhẫn, mọi thứ vẫn suôn sẻ. Nhưng khi tiệc gần tàn, mẹ tôi đứng dậy, cầm micro.
“Thưa quý vị, hôm nay là ngày vui của con gái tôi. Tôi xin phép kể một câu chuyện nhỏ. 10 tỷ hồi môn mà Lan ký chuyển cho Minh không phải là tiền mặt thông thường. Đó là… giấy nợ.”
Cả hội trường im bặt. Bà Hương mặt tái mét: “Bà nói gì vậy? Đừng làm loạn!”
Mẹ tôi bình tĩnh: “20 năm trước, chồng tôi – ông ấy là bạn thân của chồng bà Hương đây – đã cho gia đình bà vay 5 tỷ để kinh doanh bất động sản. Lúc đó, gia đình bà đang phá sản, suýt mất nhà. Chồng tôi cho vay không lãi, chỉ lấy giấy nợ. Nhưng sau khi chồng tôi mất, bà Hương không trả, còn bảo ‘quên mất’. Tôi giữ giấy nợ, đầu tư sinh lời, giờ thành 10 tỷ. Lan ký chuyển, nghĩa là Minh nhận nợ thay mẹ. Giờ thì trả đi, bà Hương!”
Điều bất ngờ xảy ra khiến mọi người sốc. Bà Hương run rẩy, Minh mặt cắt không còn giọt máu. Hóa ra, gia đình chồng tôi không giàu như vẻ ngoài. Bà Hương từng phá sản, vay nợ chồng tôi để vực dậy, nhưng tham lam không trả. Mẹ tôi biết hết, vì bà giữ giấy tờ gốc. Bà bảo tôi ký để “chuyển nợ” công khai, buộc bà Hương phải thừa nhận trước đám đông.
Khách khứa xì xào. Có người đăng video lên Facebook ngay tại chỗ: “Drama đám cưới: Mẹ chồng ép hồi môn, hóa ra là nợ cũ!” Video lan truyền chóng mặt, hàng nghìn like và share. Bà Hương quỳ xuống van xin: “Tôi sai rồi, xin tha thứ. Tôi sẽ trả dần.”
Minh nhìn tôi, nước mắt lưng tròng: “Em biết chuyện này à?” Tôi lắc đầu: “Em không biết, nhưng mẹ em bảo đợi kịch hay.”
Đám cưới tan trong hỗn loạn. Tôi hủy hôn ngay tại chỗ, vì nhận ra Minh cũng biết chuyện nợ nần nhưng giấu tôi. Mâu thuẫn giữa mẹ chồng tham lam, con trai nhu nhược, và mẹ tôi khôn ngoan đã đẩy mọi thứ đến đỉnh điểm. Tôi về với mẹ, lòng nhẹ nhõm. Hóa ra, 10 tỷ thực sự là của mẹ, nhưng bà dùng nó như “bẫy” để lộ bộ mặt thật của gia đình chồng.
Câu chuyện này dạy tôi: Đừng tin vẻ ngoài hào nhoáng. Và mẹ luôn là người hiểu con nhất.